Ngày xưa, làng Vĩnh Trung nằm ven một con sông lớn, nổi tiếng với cánh đồng lúa mênh mông, trải dài ngút tầm mắt. Mỗi mùa gặt về, làng lại ngập trong màu vàng rực rỡ của lúa chín. Nhưng phía sau vẻ thanh bình ấy, Vĩnh Trung còn được biết đến với những câu chuyện tâm linh kỳ bí, truyền từ đời này sang đời khác, khiến ai cũng nửa tin nửa ngờ.
Nhân vật chính của câu chuyện là Bình – một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học và trở về quê hương để làm việc. Bình lớn lên trong lòng thành phố nhộn nhịp nên từ nhỏ không mấy tin vào những câu chuyện tâm linh. Với anh, mọi hiện tượng đều có thể giải thích bằng khoa học. Nhưng lần trở về làng Vĩnh Trung này lại khiến anh thay đổi cái nhìn về thế giới tâm linh.
Tối hôm đó, Bình theo bác Tám – người họ hàng xa – đi cúng cô hồn ở cây đa đầu làng, nơi mà người dân kể rằng có một “vong hồn” trú ngụ từ lâu lắm rồi. Ông Tám kể rằng, đêm khuya thường có tiếng khóc vang lên từ gốc cây. Lũ trẻ trong làng không ai dám bén mảng đến gần vì người lớn dặn đó là nơi “có ma”.
Bình cười xòa, tưởng đó chỉ là chuyện dọa dẫm con nít, nhưng nét mặt nghiêm túc của ông Tám khiến anh phải suy nghĩ. Trong làng, không ai hiểu cây đa ấy bằng ông. Ông kể lại rằng, ngày xưa từng có một cô gái tên Nhi chết oan dưới gốc cây ấy vào mùa lũ. Cô bị nước cuốn trôi, nhưng người ta tìm mãi mà không thấy xác, chỉ thấy một chiếc lược ngà vướng trong rễ cây đa.
Về đến nhà, Bình chẳng mấy để ý câu chuyện của ông Tám, nhưng đêm đó, anh không thể ngủ yên. Tiếng gió thổi qua khung cửa sổ tạo ra những âm thanh rì rầm như tiếng thì thầm. Bất chợt, Bình nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ con mương sau nhà, và hình ảnh của một bóng dáng trắng xóa mờ ảo hiện ra, đi dọc theo con đường đất.
Ngày hôm sau, Bình kể lại cho ông Tám nghe và bày tỏ ý định muốn tìm hiểu thêm về câu chuyện của Nhi. Ông Tám đưa Bình đến gặp bà Hai, một người phụ nữ già trong làng được coi là “thầy cúng” với khả năng “gọi hồn”. Bà Hai có đôi mắt sâu thẳm, giọng nói trầm bổng như từ nơi xa xôi vọng lại, bà kể về cái đêm cô Nhi gặp nạn, về nỗi đau khổ của cô khi chưa kịp gặp lại người mình yêu thương.
Những ngày sau đó, Bình cùng bà Hai và ông Tám làm lễ cầu siêu cho cô Nhi. Đêm cuối cùng, trong không gian tĩnh mịch, Bình thấy bóng cô Nhi lấp lánh trong làn khói nhang, rồi tan biến vào cõi mịt mù. Sau hôm ấy, cây đa làng Vĩnh Trung trở lại bình yên, không còn tiếng khóc hay bóng dáng lờ mờ.
Trải qua những đêm dài đầy mộng mị, Bình dần hiểu rằng, nơi quê hương tuy giản dị nhưng cũng chứa đựng nhiều điều bí ẩn, huyền bí mà không thể giải thích được. Anh không còn xem nhẹ những câu chuyện tâm linh mà người dân làng vẫn kính trọng. Những hồn phách nơi đây, dường như chỉ mong có người thấu hiểu, có người nhớ đến, để họ có thể an yên mà rời đi.
Reviews
There are no reviews yet.